Tôi còn nhớ rất rõ lần đầu tiên nghe tin cơ quan thuế về kiểm tra tại đơn vị. Cảm giác khi ấy là pha trộn giữa lo lắng và sợ hãi – không chỉ của riêng tôi mà của cả phòng kế toán. Giấy tờ xếp lại, chứng từ soạn ra, ai cũng cẩn trọng đến từng chi tiết. Nhưng sau nhiều năm làm nghề, tôi nhận ra một điều giản dị mà phải trả giá bằng kinh nghiệm: thuế không đáng sợ – cái đáng sợ là mình không hiểu cách họ nhìn mình.
Cơ quan thuế không nhìn doanh nghiệp bằng cảm tính. Họ đọc dữ liệu. Từ khi hệ thống quản lý rủi ro thuế (RMS) được triển khai, mọi thứ trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Dòng tiền, hóa đơn, tờ khai, dữ liệu bảo hiểm, và thậm chí cả thanh toán ngân hàng – tất cả đều kết nối trong cùng một hệ thống. Người kiểm tra thuế không cần đến tận nơi để phát hiện rủi ro, bởi dữ liệu đã “nói” trước khi họ hỏi. Một doanh nghiệp có lợi nhuận thấp bất thường, doanh thu tăng nhưng dòng tiền âm, hay chi phí quản lý tăng cao vượt ngưỡng bình quân ngành – đều là những tín hiệu khiến hệ thống tự động cảnh báo. Thế nên, điều đầu tiên tôi học được trong nghề là: đừng cố giấu, vì dữ liệu không biết nói dối.
Nhưng thuế không chỉ nhìn vào con số. Họ nhìn bản chất kinh tế đằng sau con số đó. Tôi từng kiểm soát một doanh nghiệp có báo cáo tài chính đẹp đến mức “chuẩn sách giáo khoa”: doanh thu tăng đều, chi phí hợp lý, lợi nhuận vừa phải. Nhưng khi tôi soi vào dòng tiền, thấy tiền ra không trùng thời điểm với hàng về, công nợ tăng vô lý, tôi biết có điều gì đó không thật. Doanh nghiệp cố tình ghi nhận doanh thu sớm để làm đẹp báo cáo vay ngân hàng. Sai lầm của họ không nằm ở nghiệp vụ kế toán, mà ở chỗ coi kế toán là nghệ thuật trình bày, thay vì là ngôn ngữ phản ánh sự thật. Và chính điều đó khiến họ bị soi sâu hơn bất kỳ lỗi kỹ thuật nào.
Tôi luôn tin rằng, người kiểm soát thuế giỏi không phải là người thuộc hết các điều khoản luật, mà là người hiểu cách cơ quan thuế đặt câu hỏi. Cơ quan thuế không hỏi “sổ có cân không?”, họ hỏi “dữ liệu này có thật không?”. Họ không hỏi “hóa đơn đủ chưa?”, họ hỏi “nghiệp vụ này có xảy ra thật không?”. Và khi hiểu được góc nhìn đó, tôi mới thấy, cái nghề mình đang làm không chỉ là kiểm soát rủi ro, mà là kiểm soát cả tính trung thực của hệ thống.
Có người hỏi tôi: “Vậy có cách nào để không sợ thuế không?” Tôi bảo, có chứ. Chỉ cần hiểu họ đang soi ở đâu, và mình phải minh bạch ở đó. Hãy tự soi lại dòng tiền, kiểm tra lại tính hợp lý của doanh thu, rà soát lại các khoản chi mà mình còn lấn cấn. Hãy để cơ quan thuế nhìn thấy rằng doanh nghiệp có quy trình kiểm soát nội bộ, có logic kinh tế rõ ràng, có hồ sơ lưu trữ minh bạch. Khi đó, sự tôn trọng đến trước, nghi ngờ sẽ đến sau.
Thuế không phải là người đi tìm lỗi. Thuế đi tìm sự thật. Và người làm nghề như tôi, nếu chỉ cố gắng che giấu thay vì soi sáng, thì đến lúc bị phát hiện, điều mất không chỉ là tiền phạt – mà là uy tín, là niềm tin. Bởi trong thời đại số, dữ liệu là gương soi. Mỗi con số, mỗi dòng tiền đều để lại dấu vết. Chúng ta không thể tẩy xóa, chỉ có thể làm cho nó phản chiếu được sự thật.
Tôi viết bài này như một lời mở đầu cho chuỗi “Kinh nghiệm Kiểm soát Thuế Thực tiễn” – nơi tôi chia sẻ những điều mình đã gặp, đã sai, và đã hiểu. Bởi thuế không hề xa lạ. Nó ở ngay trong từng giao dịch, từng con số, từng quyết định chi tiêu của doanh nghiệp. Và nếu bạn hiểu được cách họ nhìn, bạn sẽ thấy: thuế không còn là nỗi sợ, mà là tấm gương giúp doanh nghiệp soi mình rõ hơn.
Trong bài viết tiếp theo của chuỗi “Kinh nghiệm Kiểm soát Thuế Thực tiễn”, tôi sẽ chia sẻ về “Cái sai không nằm ở sổ sách – mà nằm ở logic dữ liệu” – một bài học rất đắt mà tôi đã rút ra sau nhiều lần “va” với đoàn kiểm tra.
Mr Wick Kiểm toán - ATC Academy
Đào tạo, Tư vấn Giải pháp cho Doanh nghiệp, Hộ Kinh doanh
Liên hệ Đào tạo KTTH, KTT và Tax Tel: 093 670 9396