Tôi đã từng gặp nhiều chủ doanh nghiệp, chỉ cần nghe đến hai chữ “thuế kiểm tra” là lập tức đổi sắc mặt. Có người vội vã rà sổ, có người tìm cách “xin khéo”, có người im lặng, lo sợ như thể sắp có cơn bão quét qua. Nhưng càng đi sâu vào nghề, tôi càng thấy một nghịch lý: doanh nghiệp càng sợ thuế, rủi ro lại càng gần hơn. Bởi nỗi sợ khiến người ta giấu đi những điều cần được sửa, và chính điều đó làm họ dễ tổn thương nhất.
Tôi từng làm việc với một doanh nghiệp thương mại vừa và nhỏ, doanh thu không lớn nhưng bộ hồ sơ thì phức tạp. Khi tôi hỏi vì sao lại kê khai doanh thu theo tháng không đồng nhất, giám đốc chỉ cười: “Tụi em sợ bị kiểm tra nên chia nhỏ ra cho đều, cho đỡ bị chú ý.” Nhưng với cơ quan thuế, sự “đều đặn giả tạo” đó lại chính là tín hiệu rủi ro đầu tiên. Dữ liệu thuế hiện nay được hệ thống hóa theo mô hình quản lý rủi ro RMS – nơi mà những doanh nghiệp có hành vi bất thường, dù nhỏ, đều được hệ thống phát hiện tự động. Khi bạn cố giấu, dữ liệu lại tố cáo bạn nhanh hơn bạn tưởng.
Tôi hiểu cảm giác sợ thuế của người làm doanh nghiệp. Sợ bị truy thu, sợ bị phạt, sợ bị soi mói, sợ bị “gắn cờ đỏ”. Nhưng nếu dừng lại để suy nghĩ, ta sẽ thấy: thuế không hề ghét doanh nghiệp, họ chỉ ghét sự không trung thực. Cơ quan thuế không có thời gian đi bắt lỗi từng người; họ chỉ tập trung vào những nơi có dấu hiệu phi lý về dữ liệu. Nếu doanh nghiệp rõ ràng, minh bạch, biết chuẩn bị hồ sơ đúng cách, thì việc thanh tra, kiểm tra chỉ là một quy trình bình thường.
Sự sợ hãi chỉ đến khi doanh nghiệp không hiểu mình đang làm gì sai.
Nhiều đơn vị khi bị kiểm tra mới phát hiện ra rằng: hợp đồng không khớp thời điểm, người ký không đủ thẩm quyền, chứng từ thanh toán không hợp lệ, hoặc chi phí không chứng minh được giá trị thực tế. Mà tất cả những điều đó, nếu chịu khó rà soát sớm, hoàn toàn có thể tránh được. Tôi luôn nói với đồng nghiệp rằng: kiểm soát thuế không phải là chống thuế, mà là bảo vệ doanh nghiệp khỏi chính những rủi ro do mình tạo ra.
Trong môi trường thuế điện tử hiện nay, không có khoảng tối nào đủ dày để che giấu. Cơ quan thuế nắm dữ liệu từ nhiều nguồn – ngân hàng, bảo hiểm, hóa đơn điện tử, hải quan, thậm chí cả báo cáo ngành. Mỗi dữ liệu là một mảnh ghép, và khi ghép lại, bức tranh doanh nghiệp hiện ra rõ hơn cả những gì chính họ thấy. Vì vậy, doanh nghiệp càng sợ, càng giấu, thì càng bộc lộ nhiều điểm yếu. Ngược lại, doanh nghiệp nào chủ động kiểm soát nội bộ, minh bạch dữ liệu, sẵn sàng giải thích bằng logic, thì lại là doanh nghiệp “miễn nhiễm” với nỗi sợ.
Tôi từng chứng kiến một doanh nghiệp sản xuất được đoàn kiểm tra đến làm việc. Họ không tránh né, không lo lắng, mà bình tĩnh đưa hồ sơ, giải thích từng điểm, chỉ ra cả những phần còn thiếu sót và cách đã khắc phục. Kết quả là đoàn kiểm tra kết thúc nhanh hơn dự kiến, không truy thu, không phạt. Giám đốc nói với tôi sau buổi đó: “Thật ra, mình không sợ thuế, chỉ sợ mình không trung thực với chính dữ liệu của mình thôi.” Tôi nhớ mãi câu nói đó, vì nó chứa đựng bản chất của nghề: thuế chỉ đáng sợ khi doanh nghiệp không hiểu mình.
Kiểm soát thuế thực tiễn không dừng ở việc rà chứng từ hay đối chiếu sổ sách. Nó là quá trình xây dựng “sự tự tin dữ liệu” cho doanh nghiệp. Khi doanh nghiệp tự tin rằng mọi giao dịch đều thật, mọi khoản chi đều có căn cứ, mọi dòng tiền đều minh bạch, thì nỗi sợ thuế tự nhiên biến mất. Và khi đó, kiểm tra thuế không còn là cuộc chiến, mà là một lần soi lại để doanh nghiệp trưởng thành hơn.
Tôi viết bài này như một lời nhắn gửi đến những người làm nghề giống tôi: hãy để doanh nghiệp hiểu rằng, thuế không phải kẻ thù – mà là người soi giúp ta những điểm chưa sáng. Và trong bài viết tiếp theo của chuỗi “Kinh nghiệm Kiểm soát Thuế Thực tiễn”, tôi sẽ chia sẻ về “Ba câu hỏi đầu tiên mà người kiểm soát thuế phải tự hỏi khi mở hồ sơ doanh nghiệp” – ba câu hỏi tưởng đơn giản, nhưng có thể giúp nhìn rõ 80% rủi ro thuế ngay từ trang đầu tiên của hồ sơ.
Mr Wick Kiểm toán - ATC Academy
Đào tạo, Tư vấn Giải pháp cho Doanh nghiệp, Hộ Kinh doanh
Liên hệ Đào tạo KTTH, KTT và Tax Tel: 093 670 9396